Tôi từng đọc và từng yêu nhiều mối quan hệ trong thế giới hư cấu, nhưng rất ít trong số đó để lại một dấu ấn sâu sắc và ám ảnh như Levi và Eren trong Attack on Titan. Giữa chiến tranh và hỗn loạn, giữa những khát vọng cháy bỏng và mất mát không thể đong đếm, tình cảm giữa hai con người ấy hiện lên như một loại “liên kết” vừa xa xôi, vừa mãnh liệt, vừa không thể gọi tên – nhưng lại là điểm tựa để người đọc như tôi bám víu vào giữa dòng chảy dữ dội của bi kịch.Eren Yeager là biểu tượng của khát vọng tự do. Một cậu bé lớn lên trong oán hận và lý tưởng, mang trong mình sức mạnh vượt ngoài sức người nhưng cũng đồng thời là gánh nặng không thể nào trút bỏ. Levi Ackerman là ngọn giáo vững chãi, người lính lý trí nhất giữa hàng ngũ những kẻ đã quá quen với cái chết. Levi không tin vào niềm tin – nhưng lại là người đặt niềm tin vững vàng nhất vào Eren. Và Eren – cậu có thể hoài nghi tất cả, phản kháng mọi thứ – nhưng trước Levi, luôn là một sự im lặng cam chịu và một niềm tin tuyệt đối.Tôi không coi mối quan hệ giữa họ là tình yêu theo nghĩa thông thường. Đó không phải thứ tình cảm cần được xác nhận bằng lời nói, cử chỉ âu yếm hay những dấu hiệu rõ ràng. Levi và Eren không cần tỏ tình, không cần ôm nhau hay nắm tay nhau để tôi tin rằng giữa họ tồn tại thứ gắn bó còn bền chặt hơn cả tình yêu. Nó là sự lựa chọn. Là niềm tin. Là việc chấp nhận ở lại bên nhau, dù lý tưởng của mỗi người ngày một tách xa.Tôi từng đọc một câu thế này: “Thật kỳ lạ khi người duy nhất có thể ngăn em lại… lại cũng chính là người đã cho em niềm tin để tiến về phía trước.” Và đó là Levi – người vừa là dây cương, vừa là đôi cánh của Eren. Không một ai, từ quân đội đến đồng đội, từ bạn bè đến kẻ thù, có thể hiểu và chạm đến con người Eren như Levi đã từng. Cái nhìn của Levi dành cho Eren không có sự thương hại – nó lạnh lùng, khắt khe, nhưng cũng đầy thấu hiểu. Và Eren, giữa tất cả những ngờ vực và kháng cự, luôn lặng lẽ đi theo sau Levi, như một bản năng.Tình cảm ấy không dành để thỏa mãn người ngoài. Nó tồn tại như một khối đá âm thầm, cứng rắn, không cần được ai công nhận nhưng vẫn đứng đó như một phần không thể thiếu của câu chuyện. Và khi mọi thứ sụp đổ, khi Eren phải lựa chọn con đường dẫn đến sự hy sinh, Levi vẫn là người ở lại – người chôn cất cậu bằng đôi tay đã từng nâng cậu lên.Tôi không biết nên gọi họ là gì – bạn, thầy trò, kẻ dẫn đường và người chiến đấu, hay một thứ gì vượt lên cả ngôn ngữ. Tôi chỉ biết rằng, mối quan hệ ấy khiến tôi tin vào sức mạnh của lòng trung thành, của lý tưởng, và của một tình cảm âm thầm nhưng bất diệt. Levi x Eren, đối với tôi, không chỉ là một OTP. Đó là minh chứng cho một kiểu yêu mà thế giới này không còn nhiều: không ồn ào, không chiếm hữu, không cần được đáp lại – nhưng vẫn nguyện đứng bên cạnh nhau đến tận cùng.