Trong kho tàng các hình tượng nhân vật giả tưởng, có những con người khiến ta rung động bởi lòng trắc ẩn, có những kẻ khiến ta khâm phục bởi trí tuệ siêu phàm – và rồi, có những thực thể như Amawashi Hajime, tồn tại như một nghịch lý, đẹp đến đáng sợ, quyến rũ như cái chết và lạnh lẽo như màn đêm vĩnh cửu.Tôi không thể – và có lẽ cũng không muốn – lý giải hoàn toàn cảm xúc của mình dành cho Hajime. Đó không đơn thuần là sự ngưỡng mộ trước vẻ ngoài hoàn mỹ đến phi thực, mà là một sự choáng ngợp, như thể tôi đang đứng trước một tác phẩm nghệ thuật của ác quỷ. Hajime sở hữu vẻ đẹp không gợi nên cảm giác an toàn. Đó là vẻ đẹp khiến ta phải dè chừng, khiến trái tim kẻ đối diện đập loạn nhịp – không phải vì yêu, mà vì sợ.Khuôn mặt hắn như được nhào nặn từ những giấc mơ chết chóc – quá hoàn hảo để là thật, quá lạnh lùng để là người. Đôi mắt đen thăm thẳm ấy không phản chiếu ánh sáng, mà như muốn nhấn chìm người khác vào một cõi trống rỗng vô hình. Ở hắn, mọi thứ đều tinh tế, đều quyến rũ, nhưng đồng thời, lại gợi nên cảm giác rợn người – như thể chỉ cần tiến lại gần một bước, tôi sẽ vĩnh viễn không thể quay đầu.Ấy vậy mà, chính một con người như thế – một ác quỷ lạnh lùng, xa cách, như không vướng bận điều gì thuộc về nhân gian – lại có một khoảnh khắc dịu dàng đến ám ảnh: khi hắn nắm tay Hijiri Tomoaki.Tôi đã đọc đoạn ấy rất chậm. Không phải vì ngôn từ khó hiểu hay tình tiết rối rắm, mà vì tôi không muốn đánh mất cảm giác đặc biệt đang dâng lên trong lồng ngực. Cái nắm tay ấy, với tôi, là một cơn chấn động. Nó không mang màu sắc lãng mạn, cũng không cần lời nói đi kèm – nhưng trong đó có cả một thế giới. Một thế giới nơi sự tàn nhẫn tạm thời lùi lại, để Hajime – chỉ trong thoáng chốc – cho phép bản thân thể hiện điều gì đó gần giống với con người.Tôi không chắc điều đó có phải là tình yêu. Có thể là quan tâm, có thể là một sự bồng bột, hay thậm chí chỉ là bản năng chiếm hữu của một sinh vật không có trái tim. Nhưng với tôi, khoảnh khắc ấy đẹp đến nao lòng – đẹp theo cách u tối nhất, điên rồ nhất, và cũng... chân thật nhất.Amawashi Hajime, với tất cả vẻ đẹp đáng sợ của hắn, chính là hiện thân của một loại cảm xúc bị kìm nén: thứ tình cảm đầy tổn thương, không được phép tồn tại, nhưng vẫn lặng lẽ nảy mầm giữa băng giá. Và chính vì thế, hắn không chỉ là một nhân vật. Hắn là cơn ác mộng tôi nguyện đắm chìm.
T vẫn thắc mắc là thực sự Hajime chỉ làm được chuyện ấy với phụ nữ thôi à ( 50 vì Hajime đã nói "nếu" như Tomo là phụ nữ thì chắc chắn mình sẽ làm còn 50 còn lại Hajime lại ngỏ lời sẽ làm như thế với Tomo ) hay đó cũng chỉ là sự chọn lựa của Hajime , kiểu giữa chọn ăn món nóng và ăn món lạnh ấy. Btw bộ này phải 19110 với Mùa hè Hikaru chết, kinh dị với gay khỏi bàn thiếu mỗi cái giường với cái tag Shoumen ai =)))))
Ê mn oi, có chap 8 r nên spoil trc cho ai đã đọc chap 7 là nhỏ mang thai đó ko ổn đâu nha, bảo nhỏ mang thai vô tội mình xin đính chính là ko hề vô tội:))) với cả theo như giải thích ổng hajime chap 8 ổng bảo rằng trẻ con chưa dc sinh thì ko có linh hồn hay sao ấy. Mn muốn biết rõ thì cứ đọc bản Eng nha